“Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về, thơm từng con phố…”
Một nơi yên bình, một cô gái nhỏ, một cốc café nghi ngút khói, một đôi mắt nhìn xa xăm, một mùi hương hoa sữa nhè nhẹ thanh thanh… Cô bé nào đó lẩm bẩm hát theo một giai điệu quen thuộc nào đó về màu thu Hà Nội. Cô yêu Hà Nội, đặc biệt là mùa thu của Hà Nội, yêu từng góc phố quen thuộc, từng con người, từng cảnh vật, thậm chí từng bước chân khẽ khàng dẫm trên nhưng chiếc lá vàng khô rơi rụng mùa thay lá. Với một cô bé vừa bước qua thử thách lớn nhất của cuộc đời, một tương lai đang chờ đón cô ở phía trước, ngưỡng cửa đại học đã mở rộng, vẫy gọi cô, hoan nghênh cô… Nhưng cô vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, chưa va chạm, và tâm hồn của cô vẫn đẹp, vẫn thánh thiện, vẫn biết rung động trước cái đẹp, vẫn thật nhạy cảm vs tất cả mọi thứ xung quanh cô… Chiếc áo len mỏng, đủ để giữ ấm cho cô trong mùa gió se, từng cơn gió cuốn theo những bông hoa sữa nhỏ bé chao đảo, như đang vây quanh góc quán, nơi cửa sổ có ánh mắt cô đang hướng ra.
truyen tranh hentai mau Trời vẫn thật xanh, mây vẫn êm đềm trôi, ấy thế mà đã qua rồi cái màu hạ mưa tầm tã, cái nóng nực đan xen với nỗi mệt nhọc trước ngày thi cử rồi sau đó là sự lo lắng, chờ mong kết quả của 12 năm đèn sách, cô lại ngồi đây, cảm nhận cái hạnh phúc của cuộc đời đến thật nhẹ, thật yên bình. Cái ồn ào của nơi đô thị, dòng người vẫn vội vã ngang qua nhau, nhưng đối vs cô, dù là hình ảnh nào đi nữa, HN vẫn có nét đẹp của riêng nó, sự bình yên của riêng nó.
Cô phát hiện ra quán café nhỏ đặc biệt này 2 năm trước, khi ấy cô còn quá trẻ, chỉ thấy nơi này thật yên tĩnh, đủ không gian cho cô ngồi đánh vật với đống bài tập, cũng không ngờ một ngày nơi đây lại trở thành nơi mà cô thỏa mãn cái tâm hồn nghệ sĩ của mình. Thực ra cô thích làm thơ… điều này thật khác lạ đối với 1 đứa con gái học khối A, nhưng biết làm sao?! Cô vẫn cứ thích thế vì những vần thơ cô viết làm cô yêu cuộc sống hơn… Yên bản thân cô hơn!
… Hôm nay cô cũng đến, vẫn chỗ cũ nơi cô hay ngồi, vẫn đồ uống như thế, thêm một chiếc khăn quàng mỏng vì thời tiết có vẻ đag lạnh dần… hai tay chống cằm ngâm nga những giai điệu quen thuộc. Cô quay lưng ra cửa, chờ đợi một hình bóng quen thuộc bước vào… hôm nay anh đến muộn! Bàn tay cô gõ trên mặt bàn giống như tiếng kim giây đồng hồ tích tắc qua đi, không nhanh cũng k chậm tạo cho người ta cảm giác nóng lòng, bồn chồn nhưng cô không thế, cô không vội, cô có thời gian, cô thường ngồi đây như thế, im lặng và để ý đến một người con trai cũng ngồi một mình ở đây, đã hơn một tuần nay, anh thường đến vào giờ nay, ngồi khoảng một tiếng rồi đi, đều đặn giống như được lập trình . Còn cô giống như một cái máy, ngồi lặng lẽ từ lúc anh đến đến khi anh đi, chỉ để nhìn ngắm anh. Cô chưa từng như thế bao giờ…Cô thích anh?! Cô không biết cô cũng chưa từng tin vào tình yêu sét đánh! Anh vs cô hoàn toàn là 2 kẻ xa lạ, anh thậm chí còn chưa liếc cô lấy một cái, hàng ngày chỉ lặng lẽ đeo tại nghe và viết lách gì đó trong máy tính. Cô để ý đến anh từ lần đầu tiên anh đến vì phong cách ăn mặc của anh rất gây chú ý làm cô tò mò rồi đến cách anh coi cả thế giời như k tồn tại, rồi cả khuôn mặt đẹp trai của anh nữa… đúng thế, cái cô ấn tượng hơn cả, cũng như bao cô gái khác, anh rất cuốn hút!
Anh đến… Vẫn gọi một cốc capuchino như cũ, vẫn cái chỗ ngồi đối diện cô, lặng lẽ mở máy tính và bắt đầu viết… Hôm nay anh bình thường hơn mọi ngày vs quần jean, áo sơ mi trắng, à, anh cắt tóc rồi kìa, còn đeo một cặp kính nữa… Cô lại mải mê nhìn ngắm, cô tự hỏi, tại sao anh k biết cô đang nhìn anh?! Tại sao anh không nhìn cô dù chỉ một lần?! Đôi mắt anh dường như lúc nào cũng vô hồn, chỉ chuyển động theo cái bàn phím máy tính, cũng có khi dời mắt nhìn chăm chăm vào hình ảnh nào đó trên màn hình nhưng chưa bao giờ cô thấy anh cười vì đôi môi mỏng ấy luôn mím chặt,thêm một sống mũi cao, da trắng… Có lẽ anh đã bị một cô gái nào đó sở hữu chăng?! Nhưng tại sao luôn đến đây một mình… cô có rất nhiều câu hỏi nhưng chỉ lặng lẽ dõi theo anh từ xa… không phải cô nhút nhát mà cô đag chờ đợi một cái nhìn từ chàng trai ấy, chỉ cần một cái nhìn, cô sẽ lại gần và nói chuyện cùng anh. Cô biết, sẽ không lâu nữa đâu!
Nhưng 3 tuần trôi qua, tuy ngày nào anh cũng đến, ngày nào cô cũng chờ đợi anh để ý đến mình, thế nhưng không nhận được một sự quan tâm nào từ anh. Cô bắt đầu hụt hẫng, có lẽ cô không đáng để người ta bận tâm đến. Nhưng cô đã cảm nhận được từ anh, nỗi cô đơn nào đó, dù khuôn mặt đó, chưa một lần lộ ra sự yếu mềm, chưa một lần lộ ra vẻ mặt buồn bã, đôi môi đó, chưa một lần nói chuyện vs cô nhưng cô biết mình k cảm nhận sai, cô thấy được anh đang buồn, cô biết anh đang cô đơn. Có lẽ là do cô nhạy cảm, nhạy cảm đến quá mức nhưng … cô biết làm sao khi mà người ta chưa từng một lần để mắt đến cô?! Cô cười, cô không hiểu được bản thân cô nữa. Không phải cô chưa từng yêu cũng không phải cô chưa từng được yêu nhưng tình yêu tuổi học trò đối với cô nó quá mờ nhạt thậm chí cô còn không nhớ rõ rằng tại sao mình và người đó yêu nhau nữa. Đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự rung động của trái tim mình, lần đầu tiên cô biết hóa ra mình nhạy cảm đến thế, cũng là lần đầu tiên cô không nghe thấy tiếng mưa tí tách bên cửa sổ chỉ đến khi người ấy rời đi.
Đã hơn 1 tháng rồi, anh vẫn không để ý đến cô, nhưng cô lại thấy bản thân k thể chịu đựng được thêm nữa, cô lại trở thành một đứa trẻ, cô k chấp nhận đứng nhìn que kẹo cứ ở trong tủ kính mãi, cô muốn đập vỡ lớp kính trong suốt để lấy que kẹo ra, cô muốn được ăn nó… Thế là cô cố tình vụng về làm rơi cốc café trên bàn, tiếng vỡ ấy làm anh ngẩng đầu lên nhìn cô, khi hai đôi mắt giao nhau, cô thấy tim mình đập chậm một nhịp, vậy là cô thành công trong việc khiến đôi mắt 2 người chạm vào nhau và cô quyết định nói chuyện với anh …
Hít một hơi, làn hơi tươi mát của màu thu cùng mùi hoa sữa thoang thoảng làm cô có cảm giác dễ chịu hơn, cô mặc một chiếc váy màu trắng vì cô biết anh thích màu trắng, ít ra là cô linh cảm thế, cô đi về phía anh, gõ lên chiếc bàn gỗ 2 cái khiến anh rời mắt khỏi màn hình vi tính, đôi mắt anh nhìn cô, phản chiếu lại hình ảnh cô trong đôi mắt màu đen long lanh nơi anh, cô thấy mình đag cười, nụ cười như một làn gió mát, thổi qua, lần đầu tiên cô biết một đôi mắt có thể trong đến thế. cô nhẹ nhàng nói, như sợ ảnh hưởng đến anh:
-Em có thể ngồi đây chứ?!
Anh nhìn cô thoáng một nét khó hiểu- làm tim cô lại rung lên một nhịp, rồi cuối cùng cũng gật đầu, chờ cô ngồi xuống, anh mới hỏi:
-Anh em mình quen nhau à?!
Cô lắc đầu, không biết trả lời sao thì thấy anh mỉm cười, cô ngây ra, lần đầu tiên thấy anh cười, cô còn tưởng anh thuộc loại kool boy đến cười cũng k biết , thế mà anh đang cười vs cô đấy. Cô cũng cười, thẹn thùng:
-Em chỉ muốn nói chuyện vs anh… Em là Nhật! Còn anh?!
Nụ cừơi nơi anh càng đậm, cô cũng k hiểu anh cười gì nữa, rồi bất ngờ anh dơ tay ra, bắt tay cô nói:
-Anh là Hoàng, rất vui được nói chuyện với Nhật.
Anh ngừng lại rồi cô còn bất ngờ hơi khi anh nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt cô, làm ra vẻ nguy hiểm hỏi:
-Em… thích anh?!
Cô thực sự hoảng sợ khi anh hỏi như thế… chẳng lẽ anh biết cô vẫn thường quan sát anh?! Chẳng lẽ anh biết cô thích anh dễ dàng thế?! Cô nên trả lời thế nào?! Câu hỏi đường đột quá, cô không biết nên làm gì nữa, cô chỉ ngồi ngây ra rồi rất lâu rất lâu sau cô mới mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như vệt nắng sót lại của mùa hạ:
-Vâng… thế còn anh?!
Dường như anh cũng bất ngờ vs câu trả lời của cô, thực ra chính cô cũng thấy khó hiểu, tại sao bản thân có thể mạnh rạng mà nói ra như thế… Cô thấy hối hận, nếu như anh đánh giá cô là đứa con gái dễ dãi thì… Nhưng anh chỉ nhìn cô dịu dàng, rồi gật đầu:
-Anh cũng thích em!
…Thế là họ chính thức “dây dưa” từ đấy… Họ vẫn thường cũng nhau ngồi café, cũng nhau dạo phố, nói chuyện phiếm… Khi cô hiểu thêm về con người anh, cô lại càng thấy a thú vị như thế nào…. Cô đã hiểu tại sao anh nói thích cô ngay từ lần gặp đầu. Anh chỉ mới về nước được hơn 3 tháng, anh muốn về đây để tự mình gây dựng tương lai, anh sống ở nước ngoài nhiều năm tới mức bản thân anh cũng dần “tây hóa” từ tính cách đến cử chỉ và thật lạ, cô thích anh như thế… Cô không hiểu nhiều về anh, anh cũng không hỏi nhiều về đời tư của cô, họ cứ lặng lẽ ở bên nhau như thế, ngày qua ngày, như những cặp tình nhân bình thường. Tình yêu của họ không mãnh liệt, nhưng cũng không nhạt nhòa, không giống phim ảnh nhưng cũng k thiếu sắc màu, anh biết cách làm cô hạnh phúc, cô biết cách làm anh vui… Cô cùng anh trải qua mùa thu của Hà Nội với những kỉ niệm đẹp, đôi bàn tay đan lấy nhau qua từng con phố, chưa khi nào cô cảm thấy tình yêu có sức mạnh lớn đến thế… Rồi màu đông giá rét của miền bắc, có anh, cô chẳng cảm thấy lạnh lẽo nữa, những cái ôm của anh truyền cho cô hơi ấm, những nụ hôn ngọt ngào e thẹn làm ướt đôi bờ môi khô ráo vì cái lạnh… Rồi vào ngày valentine, anh dở thói trẻ con đòi quà của cô, valentine trắng, anh tặng cô một hộp socolate do đích thân anh mua từ Mĩ về. Anh ở lại VN ăn tết với cô, cô chưa bao giờ có cái tết nào vui như thế, anh đưa cô đi mua cây đào cây quất, đêm giao thừa anh ôm cô vào lòng, cùng ngắm pháo hoa, cùng mỉm cười, âu yếm nhìn cô thì thầm “happy new year my lady”. Anh ăn cái tết đầu tiên ở VN với gia đình cô, ấm cúng và gần gũi, lần đầu tiên anh cảm thấy VN đẹp như thế, hóa ra nơi anh sinh ra, còn hơn hẳn so với nơi mà anh đã sinh sống, lần đầu tiên anh thấy yêu Hà Nội, yêu cả cô, giống như tình cảm của cô với anh bấy lâu.
Cô đọc cho anh nghe những vẫn thơ mình viết, cô viết về HN, về anh, về 2 người giống như những câu truyện thật đẹp, trần ngập hạnh phúc… Anh hát rất hay những bài ca tình của các ca sĩ nổi tiếng Anh Mĩ anh đều thành thục, anh còn biết đánh guitar, điều này làm cô chết mê chết mệt khi nhìn anh vừa chơi đàn vừa hát tặng cô những bản tình ca đẹp đến nhấn chìm trái tim cô trong cái gọi là hạnh phúc… Họ cứ bên nhau như thế, có thời gian thì cũng đi ăn, đi xem phim, hẹn hò… Và quan café nơi 2 người gặp mặt lần đầu, cũng vẫn là “chỗ cũ” khi cả 2 thấy nhớ nhau. Cô yêu anh, nhiều hơn cô tưởng và tình yêu đó, ngày càng nhiều, ngày càng thấm vào dòng máu nơi trái tim cô, lan truyền đến từng góc nhỏ của tâm hồn được sưởi ấm.
… Thời gian trôi qua mau, đã một năm kể từ ngày họ nói “thích” nhau, vẫn là cái nơi mà lần đầu họ gặp nhau, vẫn với ánh mắt của lần đầu nói chuyện, anh ôm cô, anh nói:
-Mình sẽ ở bên nhau mãi… không phải một năm, mà là 100 năm, e nhỉ?!
Cô chỉ biết mỉm cười hạnh phúc, vùi mình trong lòng anh, gật đầu… Ngày hôm đó là ngày đẹp nhất, trong những ngày tháng họ ở bên nhau, anh cứ ôm cô mãi thế, cô còn nhớ như in những lời anh nói:
-Chỉ cần e tốt nghiệp, anh sẽ đưa em sag Mĩ gặp bố mẹ, rồi mình sẽ đến Paris nghỉ tuần trăng mật sau khi cưới, e biết anh đag cố gắng làm việc mà, anh cũng biết con gái ai cũng thích Paris… Rồi đến khi già đi, ta vẫn sẽ ngồi đây, anh vẫn sẽ ôm em như thế này, vẫn sẽ yêu em như vậy… e cũng phải như thế đấy! Rồi chúng mình còn có những đứa con… anh mong chúng chỉ được bằng một phần của em là đủ …
Cô bật cười, véo má anh, mắng yêu:
-Chỉ khéo tưởng tượng thôi! Nói thì hay lắm! để xem anh làm được đến đâu!!!
Anh cũng cười, vuốt tóc cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô, thì thầm:
-Anh làm được nhiều hơn thế đấy! đừng coi thường anh!
… Rồi qua hôm đấy, tình cảm của họ tuy vẫn tốt đẹp nhưng anh bắt đầu bận bịu với công việc của mình, thời gian cô ở bên anh ít hơn, họ chỉ thường liên lạc vs nhau qua điện thoại… nỗi nhớ của cô vs anh được tích góp lại, nhiều dần, nhiều dần cho tới khi điện thoại của anh k liên lạc được…
Hôm đó cô rất lo lắng, hà nội cuối thu, trời mưa tầm tã, ướt đẫm những con phố đầy lá rụng. Cô mệt mỏi ngồi bên cửa sổ của quán café ấy, cô hẹn anh hôm nay ở đây, nhưng đã đến giờ hẹn mà đt của anh từ sáng đã không liên lạc được, từng giọt mưa vẫn tí ta tí tách rơi đều đều mang theo cái hơi lạnh chớm đông. Cô dùng hơi ấm của mình, khẽ đan đôi bàn tay lạnh cóng vào với nhau nhưng vẫn thấy lạnh, cái lạnh thấm qua nhiều lớp áo, thấm vào tận xương tủy… cô lo lắng, cô cố gắng gọi cho anh nhưng chỉ có một giọng nữ của tổng đài nhắc đi nhắc lại… cô lo, lo anh đi xe máy không quen, lo đường trơn, mưa gió, lo anh có chuyện gì xảy ra mà không thể đến nơi hẹn cùng cô. Anh chưa từng đến muộn, ít ra cũng nên bật máy… rất lạ… cô bồn chồn hơn… thời gian trôi, cho đến khi cốc café của cô lạnh ngắt, cô mới quyết định đi tìm anh, nhỡ đâu, anh bị ốm hay gia đình bên Mĩ có chuyện gấp anh không kịp nói với cô?!...
Cô đi trên đường, chiếc ô không che chắn được những giọi mưa lạnh lùng thấm vào da thịt cô, nhưng đối với cô chẳng có gì quan trọng cả, cô cần biết, anh thế nào rồi…
Cô đứng trước cửa nhà anh và thứ cô thấy là điều mà cô không thể ngờ tới được… cô không biết mình nên buồn hay nên vui nữa. có lẽ là cả 2… đương nhiên cô nên vui khi thấy anh vẫn khỏe, tất cả những gì cô lo lắng cho anh từ đầu tớ cuối đều không cần thiết nữa rồi, chỉ là thừa thãi mà thôi. Nhưng cô không cười nổi… cái hình ảnh trước mắt khiến cho cả người cô như vừa trút hết hơi thở, đôi tay cô k đủ sức cầm chiếc ô nặng trĩu nữa, đôi mắt cô cùng vs nước mưa rơi ướt khuôn mặt hòa lẫn khiến mọi vật trước mắt nhòa đi, ngay đôi trai gái đang ôm chặt lấy nhau, môi kề môi nồng nhiệt trong căn nhà quen thuộc trước mắt cũng k được rõ ràng nữa… nhưng đối vs cô cũng đã quá rõ rồi. Cô biết cô gái đó, đương nhiên cô biết vì cô đã từng nhìn thấy, đã từng ghen bóng ghen gió vs ng con gái hiện diện trong bức ảnh đặt trong ổ cứng máy tính của anh, vs ng con gái mà anh đã từng ngồi cả ngày ở quan café chỉ để níu kéo cô ấy, nhớ nhung cô ấy, vs một cô gái nóng bỏng, xinh đẹp, quyến rũ mà như anh nói là người Pháp… Cô quay lưng bước đi, cô đau lắm, từng bước đi nặng trĩu giống như những bước đi của người cá lúc mới có được đôi chân, mỗi bước đều giống như dẫm lên cả ngàn mũi kim, đây là cái giá phải trả cho hạnh phúc …nhưng cái đang rì máu nơi cô lại là trái tim mềm yếu.Đúng! Là cô tự ru ngủ mình… là cô tự mình đưa ra cái hạnh phúc đấy, có thể anh cũng có tình cảm vs cô, nhưng người anh yêu vẫn là cô gái đấy, người mà anh chưa từng quên suốt một năm qua ở bên cô. Đấy là lý do anh k xóa đi những tấm hình mà 2 người họ chụp chung, đấy là lý do anh k chịu kể cho cô về cô gái ấy, đấy là lý do khiến anh thỉnh thoảng ngẩn ngơ trước những khoảng không gian trống không…. Còn lý do khiến anh ở bên cô sao?! Không phải quá rõ rồi còn gì! Là vì anh thấy cô đơn, nên anh dễ dàng nhận lấy tình cảm của cô, dễ dàng ở bên cô để lấp đầy chỗ trống. Cô không cố chạy, cô chỉ bước đi từ từ trong cơn mưa tầm tã, từng bước nặng nhọc, từng người , từng người lướt qua cô, họ nhìn cô như kẻ điên… đúng thế, ước gì cô được điên, để quên đi tất cả những gì vừa nhìn thấy, ước gì cô điên để có thể bỏ qua tất cả khi tận mắt nhìn anh ôm hôn người khác… cô chỉ ước được như thế mà thôi, sao mà khó khăn thế?!
Cô bước về ngôi nhà của mình, chớm đông, cơn mưa rét buốt thấm vào cơ thể khiến cô phát run, cô tắm rửa nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô không kìm được, cô lạnh lắm, đắp đến 3, 4 lớp chăn mà vẫn thấy lạnh, rồi hình ảnh của anh và cô gái đó cứ vẫn vít trong đầu cho đến khi cô mất đi ý thức, thiếp ngủ trên giường… Khi cô tỉnh lại thì đã là 1 ngày sau, chai nước đang được truyền vào người, cô không còn run lên nữa, cô cũng k khóc nổi, cô chỉ im lặng, im lặng mà thẫn thờ. Cô còn có thể làm gì?! Khóc mãi cũng đến lúc phải hết nước mắt, đau buồn mãi cũng đến lúc phải im lặng mà buông tay. Chiếc đt reo lên nhạc chuông quen thuộc mà anh tự tay cài cho cô, cũng là chính giọng hát của anh được thu lại, anh đã từng nói, bài hát này chỉ riêng cô mới có… Cô tắt máy, nhắn cho anh ột tin vỏn vẹn 3 chữ rồi tắt nguồn “chúc mừng anh”… Nỗi cay đắng lại trào lên trong lòng, nhưng cô chẳng thể nào cho phép bản thân được khóc, cô tự nhót mình trong phòng, chẳng tiếp xúc vs bố mẹ, cô cần thời gian…
Đêm hôm ấy mưa to như trút nước, cô đã khỏe thêm được một chút sau hôm mê man, mọi thứ quá nhanh khiến cô không biết nên làm gì ngoài việc cô lập bản thân mình để tìm một con người mới. Mưa khiến cô lạnh, cô ghét mưa, đứng dậy, lê bước để đóng chiếc cửa sổ nhỏ, nhưng qua cửa kính, cô thấy một bóng hình quen thuộc, cô nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng đúng là anh. Hình ảnh Hoàng đứng trong mưa, trước cửa nhà mình, khiến cô bối rối, trời mưa rất lạnh, lạnh đến mức chỉ cần nhìn anh thôi, cô cũng đã lạnh đến phát run… Rất lâu sau khi nhìn anh đứng đó, cô mở cửa phòng, lê bước xuống nhà, mặc kệ sự can ngăn của bố mẹ, cầm một chiếc ô, đi ra, chê cho anh, cô chua sót nói:
-Đứng để bị ốm… Anh về đi!
Hoàng ngẩng mặt lên nhìn cô, nước mưa không thấm vào người anh nữa, đứng bên cô anh thấy ấm áp hơn, anh nghẹn lời, cô gầy đi nhiều rồi, là do anh, lỗi tại anh,nhưng một câu xin lỗi, làm sao cô có thể tha thứ, anh muốn giải thích nhưng cuối cùng cũng chỉ là giương mắt nhìn người con gái anh yêu.
Cô bực tức. Tại sao anh k nói gì mà cứ nhìn cô như thế?! Anh…! Cô nhìn anh , nước mắt một lần nữa trào ra:
-Anh về đi, e nói anh về đi! Đừng có nhìn e như thế… anh nhìn gì kia chứ! –Cô hét lên- E Không muốn làm người thay thế! Em là em, em không cần anh thương hại, người ta đã trở về rồi, không cần phải giải thích gì nữa! Cũng đừng nhìn e như thế. Chia tay đi!
Cô quay lưng bước đi, không quên vứt cái ô vào đôi tay buông thõng của anh, cô chạy vội vào nhà, cô chạy trốn tất cả. Tại sao anh còn đến đây?! Cô hận anh, hận anh không nói mà chỉ nhìn mình, hận anh phụ tình cảm của mình. Cô lê bước lên gác, tắt đèn phòng nhưng vẫn không kìm được hé bức màn, nhìn xuống phía dưới… Tại sao anh vẫn chưa đi, nếu cứ như vậy sẽ ốm mất, trời rất lạnh, tại sao anh vẫn cứ nhìn lên đây?! Tại sao cô vẫn cảm thấy nỗi bi thương trong mắt anh?! Hay là anh tiếc nuối?! Cô quay lưng lại, ngồi xuống sàn gỗ lạnh buốt, cô hận cô, tại sao vẫn quan tâm đến anh như thế…
… Đã 5 tháng rồi kể ừ khi cô và anh chia tay… cái đêm mưa ấy, thậm chí vẫn ám ảnh cô trong những giấc mơ mộng mị. Cô sợ gặp anh, nên dù muốn cô cũng k quay lại quán café đó một lần nào nữa, cô tránh tất cả những nơi anh hay đến, cô sợ những nơi mà kí ức của cô vẫn sót lại niềm hạnh phúc khi có anh ở bên. Cô sợ tất cả! Từ sau ngày hôm đó, cô thu mình vào với lớp vỏ bọc dày dặn, cố gắng làm ra vẻ mọi thứ vẫn ổn nhưng cuộc sống của cô không còn màu sắc nữa, chỉ xoay quanh 4 bức tường ở nhà và con đường đến trường, 4 bức tường trong lớp học rồi con đường về nhà… Ngày nào cũng vậy khiến cô phát ngấy bản thân mình, cô k ngờ được mình thay đổi lớn thế, mẹ nói, đã lâu k nhìn thấy cô cười nữa… Và hôm nay, cô quyết định trở lại nơi mà đã thay đổi cô, cô muốn tìm lại mình ở đó, cô thấy không đáng khi đánh mất niềm vui của tuổi thanh xuân chỉ vì 1 người con trai. Cô hít một hơi, đi vào quán café quen thuộc, cô nhìn quanh, k thấy người cô không muốn thấy. cô k biết trong lòng mình tồn tại cảm xúc gì nữa, một chút cay đắng, một chút thẫn thờ, một chút hụt hẫng và một chút nhẹ nhõm.
Nơi cô thường ngồi đã có người ngồi rồi, từ khi họ yêu nhau, cô vẫn thường kéo anh vào chỗ cô hay ngồi, cô thích góc nhìn đó, và đương nhiên nó trở thành thói quen của cả 2, và hôm nay, là lần đầu tiên cô ngồi vào vị trí anh từng ngồi trong một tháng đầu cô nhìn ngắm anh. Cô ngồi xuống, cảnh vật không hề thay đổi, đến cả lọ hoa trên bàn cũng vẫn như thế. Cô gọi một cốc capu rồi bắt đầu suy nghĩ lại tất cả… Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì… Chính là cái lọ hoa làm cô thẫn thờ. Cô nhìn nó, cô nhớ lại ánh mắt anh thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian trong máy tính, chiếc máy tính làm cô không thể nhìn thấy, ánh mắt anh, đang nhìn về đâu. Cô định thần lại, nhưng vẫn thật hoang mang. Cô lặng lẽ ngắm nhìn cô gái ở chiếc bàn đối diện quen thuộc qua chiếc gương nhỏ được đính trên lọ hoa… Tình cờ, đúng là tình cơ khi mà lọ hoa đó, có một chiếc gương nằm nghiêng, ngồi ở vị trí này, k cần trực tiếp cũng có thể đối mặt vs hình ảnh của cô gái bàn đối diện. Cô cười chua sót, là cô nhạy cảm hay là do anh chưa hề nói vs cô. Có thực sự anh đã để ý đến cô từ trước, có thực sự, anh nhìn thấy cô đang quan sát anh mỗi ngày để rồi lần đầu tiên cô hỏi anh, anh liền nói, anh thích cô.
Cô lê bước đứng lên. Lê bước ra khỏi quán, cô thật k ngờ, mình đến đây k những k quen đk anh ấy, còn nhớ nhiều hơn, k những k hận mà còn yêu. Cô rối tung vs những suy nghĩ của mình, lê bước trên những giọt nắng vào đầu hạ, nắng chiếu lên con đường trước mặt khiến côi phải nheo mắt nhìn lên mới có thể tiếp tục đi… Cô quyết định, cô sẽ đi du lịch, cô sẽ thay đổi bản thân qua 1 chuyến đi xa, một chuyến đi để tìm lại những gì cô đã vô tình đánh mất…
Nhưng nơi cô đi, chính cô cũng k thể hiểu tại sao mình lại đi chuyến bay này, mau tấm vé này, cô tới Paris… Cô đi một mình đến xứ sở tình yêu, cô nghĩ mình bị điên, nhưng đây đúng là nơi người con gái nào cũng mong ước được đến dù chỉ một lần… lần này, dù không có anh, cô cũng sẽ thực hiện ước nguyện của một cô bé bình thường.
Đến nơi, một mình cô lang thang góc phố cổ của Paris, tìm một nơi đặt phòng nghỉ ngơi, rồi bắt đầu tìm hiểu vè thành phố trong mơ, thiên đường của tình yêu… Cô vẫn nhớ anh nói anh và cô sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đây, mọi thứ đã qua rồi, không có ng con trai đó, cô vẫn có thể đến nơi mà cô hằng mơ ước chỉ là… k được trọn vẹn như cô nghĩ.Cô trở lại năng động như ngày nào, ôm một chiếc balo và bắt đầu vừa cầm bản đồ vừa dùng tiếng anh phổ thông hỏi đường, cô đi đến những nơi bản thân cô chỉ thấy trong sách báo, ăn những món ăn đậm chất Paris, cô thấy vui, thấy thoái mái, hóa ra, tìm cho mình niềm vui, thật sự k khó! Cô chụp bức ảnh đứng dưới tháp Eiffel nở nụ cười lâu lắm mới gặp lại, cô cầm bức ảnh, nhìn nụ cười của mình thấy lạ lẫm giống như gặp lại một người bạn cũ, vừa vui mừng, vừa kinh ngạc…
3 ngày lang thang ở Paris là điều thú vị nhất trong cuộc đời của cô kể cho đến thời điểm bây giờ. Cô tìm được một quán café nhỏ k có trong bản đồ, ở trên một căn gác cũ kĩ, vắng khách nhưng không gian tạo cho người ta cảm giác thoái mái, ấm áp. Cô ôm chiếc máy ảnh, tập chung xem lại những bức hình chụp được trong những ngày qua, vừa xem vừa mỉm cười cho tới khi cơ miệng k thể cười được nữa. Cô phóng to chiếc ảnh chụp ở tháp Eiffel ở một góc rất nhỏ của tấm hình, cô thấy hình ảnh người con trai quen thuộc. Cô k tin vào mắt mình, cố gắng phóng to hết cỡ… Không thể nhầm được. Cô gượng cười, thật tình cờ, lại một sự tình cờ, anh cứ giống như một hồn mà cứ bám riết lấy cô k tha… Cô lắc đầu, có lẽ là anh đi hưởng tuần trăng mật cũng nên, nói được thì làm được mà… mỉm cười cay đắng, cô chuyển qua bức hình tiếp theo nhưng k còn hứng thú nữa. Cô hồn dã quỷ, âm hồn k tan, tại sao luôn là lúc cô vui thì phá rối chứ…
Một tiếng “choang” khiến cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cốc café của ai đó rơi dưới đất , cô lập tức nghĩ đến lần đầu họ nói chuyện, cô nhìn chăm chăm vào cốc café rồi mỉm cười: “niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì không bao giờ” … Tiếp tục việc uống café, cô ngẩng đầu lên vì tiếng gõ trên chiếc bàn gỗ, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt trong veo quen thuộc, hóa ra anh cũng đag ở đây… Cô biết,anh đang làm trò gì. Anh nhìn cô, lịch sự nói bằng tiếng Việt:
-Anh có thể ngồi đây được không?!
Cô cũng lịch sự dơ tay làm động tác mời rồi khách khí hỏi, đôi mắt k dấu được nét cười:
-Anh em mình quen nhau à?!
Vẫn kịch bản cũ, anh lắc đầu:
-Anh chỉ muốn nói chuyện với em… anh tên Hoàng!
Cô dơ tay, tự nhiên bắt lấy tay anh, mỉm cười:
-Rất vui được làm quen với anh, e tên Nhật…- cô nhìn sâu vào đôi mắt anh- Anh ... thích em à?!
Anh làm bộ suy nghĩ và … Hoàng làm gì tiếp theo, có lẽ, không cần nhắc lại nữa…
*Kết:
Bạn sẽ làm gì nếu có một người con gái, hôm nào cũng nhìn bạn chằm chằm ở một quán café quen thuộc, mặc kệ bạn có quan tâm hay không?! Tôi nghĩ, có thể bạn sẽ thấy phiền, có thể bạn sẽ thấy thú vị, có thể bạn sẽ bắt chuyện hoặc lảng chánh cô ấy… còn tôi, tôi chọn cách kín đáo quan sát lại cô bé, điều này thật quá thú vị!
Bạn sẽ làm gì nếu như người bạn từng yêu tha thiết, sau một năm trời, trở lại bên bạn, ôm lấy bạn, nói xin lỗi, nói vẫn còn yêu bạn?! Có thể bạn sẽ căm hận cô ta, có thể bạn sẽ chấp nhận cô ta vì bạn từng yêu cô ta tha thiết… còn tôi, tôi chỉ chọn cách im lặng để cô ta thấy, bản thân đã đánh mất điều gì?!
Bạn sẽ làm gì nếu như người bạn yêu nhìn thấy hình ảnh đó, chúc phúc cho bạn và hét vào mặt bạn là cô ấy không muốn làm người thay thế?! Có thể bạn sẽ ôm lấy cô ấy, nói hàng ngàn câu xin lỗi, cũng có thể bạn sẽ giải thích tất cả cho cô ấy nghe… nhưng tôi chọn cách dở nhát, im lặng và chờ đợi ngày cô ấy bình tâm lại, chờ đợi ở góc quán nơi chúng tôi hay ngồi ngày này qua ngày khác…
Và cuối cùng, bạn sẽ làm gì khi tình cờ gặp cô bé bạn yêu thương sau nhiều ngày xa cách ở Paris?! Có thể bạn sẽ cầu hôn cô ấy, cũng có thể bạn sẽ làm điều gì đó để cô ấy cảm động mà tha thứ cho bạn… Còn tôi, tôi chọn cách dài nhất, bắt đầu yêu thương lại, giống như lần đầu tiên gặp mặt, tôi sẽ tự tin mà nói, tôi thích cô ấy, giống như cô ấy cũng đã từng cười rạng rỡ mà thổ lộ mình thích tôi!
………….
Có thể bạn thấy chính nữ tha thứ cho chính nam quá dễ dàng. Nhưng hãy dùng tâm hồn nhạy cảm mà cảm nhận, nếu bạn thực sự yêu một người sâu đậm, bạn có cần thiết phải nghe những lời giải thích sáo rỗng hay không!? Bạn có thể hoàn toàn tin hay không?! Cách duy nhất là bắt đầu lại từ đầu, bỏ đi quá khứ và nắm giữ lấy hạnh phúc tương lai! Đôi khi, trong tình yêu chỉ cần một cái nhìn cũng có thể hiểu được tình cảm của đối phương…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét