Đọc truyện tình yêu hot: Vương mảnh hồn
Đọc truyện tình yêu hot
truyen tranh 18 Vương mảnh hồn , đọc truyện tình yêu để chia sẻ và cảm nhận. đọc truyện tình yêu hot là gồm những câu chuyện tình yêu với nhiều màu sắc trạng thái trong cuộc sống.
Ngôi nhà bên đó vẫn u ám đến sợ, một tuần kể từ ngày có người mua ngôi nhà đó, chủ nhà mới vẫn không xuất hiện trước mọi người, chỉ là những tiếng kéo cửa khô khan vang lên mỗi lần người đó về khuya, rất khuya. Mọi người chỉ nhận biết sự có mặt của người đó khi tiếng chó sủa về đêm vang lên ám ảnh, những con vật trung thành ấy nhạy cảm với tiếng ồn, và âm thanh của chiếc cửa sắt thì không dễ chịu.
Lại là tiếng “két két” kéo dài như muốn xé tan màn đêm yên tĩnh ấy, Từ thấy sống lưng mình lạnh toát, mấy đêm rồi cô không ngủ được, mệt mỏi trong công việc và những lần giận nhau với người yêu làm cô chán ngấy, cô muốn chia tay. Sự khác biệt quá xa trong quan niệm sống chỉ làm cho hai người suốt ngày tranh cãi, và cái chu trình làm lành - giận - làm lành - giận tiếp làm cô muốn buông tay. Tiếng kéo cửa không vang lên một lần nữa, hình như người đó chưa kéo cửa lại, bởi vì bình thường cánh cửa sẽ vang lên hai lần, một lần mở và một lần đóng. Tò mò, Từ kéo rèm nhìn sang ngôi nhà bên cạnh, tối quá, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ làm cho mọi thứ càng đáng sợ hơn. Từ rùng mình, con chó lông xù bỗng dưng nhảy tót lên lòng làm Từ muốn thót tim. Xoa đầu nó, Từ vẫn chăm chú nhìn về phía màn đêm ở căn nhà đối diện, con chó rên lên ư ử rồi cắn nhẹ vào ống tay áo, “Yên nào cún” - Từ thì thầm. Bất chợt, cô thấy cái gì đó thôi thúc mình phải bước sang nhà bên cạnh, mặc dù vẫn sợ, vẫn cảm thấy run và mạo hiểm, nhưng Từ tò mò, và Từ thấy bất an. Người đó, không giao tiếp với ai trong xóm, lại luôn đi về rất khuya, nếu như có chuyện gì...??? Nhưng Từ cũng có biết gì về người đó đâu, lỡ như đó không phải là người tốt, nếu như người đó là người làm ăn bất chính thì sự xuất hiện của Từ sẽ giống như một kẻ phá rối và sẽ bị thủ tiêu. Nghĩ tới đó, Từ rùng mình, cô trở lại giường, thả mình xuống nệm, nhưng tai vẫn lắng nghe âm thanh két két từ cánh cửa kia như một sự chờ đợi.
5 phút...
10 phút...
15 phút...
Giờ thì Từ thấy ruột gan cồn cào, âm thanh quen thuộc kia vẫn không vang lên, với tay lấy điện thoại - đã là 1h sáng rồi. Gạt bỏ những suy nghĩ sợ hãi, Từ bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, đúng là cửa nhà bên chưa khóa.
truyện hentai màu Không gian về đêm tĩnh mịch thật, và hơi lạnh nữa, thoáng đãng hơn cái đông đúc của ban ngày, nhưng khung cảnh không ngăn nổi cái rùng mình và tiếng trống ngực đập thình thịch. Nắm chặt cái điện thoại trong tay, bước chân của Từ về phía căn nhà càng gần hơn. Chạm tay vào cửa, sương đêm làm cho cánh cửa sắt lạnh buốt phả mùi sắt tanh nồng - Từ ớn lạnh. Cánh cửa khẽ kêu cái “kịch”, âm thanh vang lên khô khốc và lạnh lẽo, Từ rùng mình, khắp người nổi da gà, đưa mắt nhìn vào trong nhà, một người đàn ông với cái nhìn lạnh lùng đang nhìn Từ trừng trừng, hắn ta ngồi ngay trước cửa nhà, tóc tai rũ rượi. Chưa kịp định thần thì gã đàn ông chiếu đèn điện thoại vào mặt Từ rồi hỏi:
- Cô định làm gì thế hả?
Lần này thì Từ không đủ bình tĩnh để đứng im, hai chân Từ bủn rủn và miệng hét lên - “ú ú”. Âm thanh bị chặn ngay trong miệng không sao thoát ra được, không phải vì Từ sợ quá không hét lên nổi mà một bàn tay đang bịt ngay miệng cô, đôi bàn tay của gã đàn ông đó. Từ bị lôi thẳng vào trong nhà, cố vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được sức lực của gã. Cánh tay gã thít chặt vào cơ thể Từ, bàn tay ấn chặt miệng, rồi nhanh chóng gã đóng sập cánh cửa chính trong nhà, Từ bị đẩy vào một không gian tối om. Gã buông tay đẩy mạnh Từ về phía trước, chới với, Từ hét lên “A...a...a!” Từ hoảng loạn thật sự, trách mình vì sự ngu ngốc và lòng nhiệt tình thái quá, thế là hết.
Tạch! Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Gã đàn ông kia đang lấy hai tay bịt lỗ tai mình lại nhìn Từ chằm chằm. “Cô hét xong chưa?”
- Anh làm gì thế hả? Thả tôi ra! Tôi chỉ muốn biết anh có sao không mà cánh cổng kia lại không khóa. Tôi không có ý định phá việc làm ăn của anh đâu. Xin anh để cho tôi về, chuyện biết anh sẽ ko được nói cho ai. Tôi xin thề! Giọng Từ run lên cầm cập, hai mắt bắt đầu ướt rồi từng giọt đua nhau chảy xuống, đôi chân run tới mức không còn đững vững.
- Có nhã ý sang thăm nhà mà về sớm thế sao? Chẳng phải cô em muốn xem tôi như thế nào mà? Vậy thì nói đi. Muốn xem như thế nào?
- Thả tôi ra đi, tôi xin anh đấy.
- Nếu để cô về tay trắng như thế này thì thất lễ quá, dù gì cô cũng là người duy nhất ở đây có quan tâm đến tôi, vậy thì tôi phải đáp lễ chứ.
- Tôi nói anh thả tôi ra, nếu không tôi la lên bây giờ.
Từ vừa nói vừa lùi lại khi gã đàn ông tiến lại gần cô, tay gã tháo dần nút áo ngực, Từ đưa tay giữ cổ áo mình thật chặt, tay kia quờ quạng trong không gian tìm kiếm một vật gì đó có thể phòng thân. Không gì cả.
- Haha...Tràng cười khoái chí vang lên từ gã đàn ông bệnh hoạn, điệu cười làm cho hắn càng trở nên gớm ghiếc hơn. Rồi bất ngờ, hắn ngồi thụp xuống, nhìn Từ chằm chằm- “Cô giống thám tử ấy nhỉ? Chất giọng cũng tốt, nếu tôi không kéo cô vào nhà kịp thời có lẽ tôi đã bị hàng xóm cho lên công an phường vì tiếng la của cô rồi! Cửa không khóa đâu, về đi!
Từ không nói thêm một lời nào, men theo bờ tường đi tới cánh cửa chính đề đi ra, gã đàn ông ngồi im bất động, khi Từ đi ra tới cổng, gã nói với theo: Hoàn hồn chưa? Hay để tôi đưa sang nhà?
- Không! Cám ơn! Nhưng tôi đi được! Anh ngồi im tôi còn thấy an toàn hơn!
- Ok. Rất vui vì đã ghé thăm.
Từ đi về tới cửa nhà, tay chân vẫn run lên lẩy bẩy, bước vào trong nhà, Từ nghe nhà bên vang lên tiếng két két quen thuộc, chạy nhanh lên phòng, Từ chui ngay vào chăn, ôm chặt con gấu bông và tìm giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền và thiếp đi lúc nào không biết.
Buổi sáng, không biết bây giờ đã là mấy giờ nữa, tấm rèm cửa che hết ánh sáng bên ngoài, Từ chỉ cảm thấy một ngày mới, khoan khoái hơn, hôm nay là chủ nhật, và Từ không phải lên công ty, được nằm dài ở nhà và ăn những món cô thèm bao lâu nay nhưng không có thời gian dành cho mình. Từ ngán ngẩm, nếu hôm nay, anh đến, lại hẹn hò rồi giận rỗi, và cô mong anh đừng gọi, đừng nhắn tin, Từ muốn có một ngày chủ nhật hoàn hảo.
Trườn mình ra khỏi chăn, Từ kéo tấm rèm cửa, nắng chiếu vào nhà sáng choang, như những vị khách nóng ruột vì phải chờ đợi lâu chỉ đợi chủ nhà mở cửa để ùa vào, nắng rực rỡ làm Từ chói mắt, nheo mắt lại, Từ chợt nhìn thấy cửa sổ nhà bên, cũng bằng kính - và gã thần kinh hôm qua đang nhìn Từ chằm chằm. Hắn đang ngồi trên bàn làm việc, và oái oăm thay, nơi đó đối chiếu với phòng ngủ của Từ.
Giật mình, Từ quay ngay lưng lại về phía hắn, rồi lại giật mình hơn khi quay mặt vào phòng mình. Ôi trời ơi! Một tuần bù đầu vì công việc khiến Từ không có thời gian cho nhà cửa, và kết quả phòng cô giống như một trại tị nạn. Ai kia? Đứng trong gương là một cô ả với mái đầu bù xù, quần áo nhăn nhúm, mền gối hỗn độn - là Từ!
- Aaaaaaaaaaa ! Từ hét lên rồi kéo rèm thật nhanh, cô ngồi thụp xuống dưới,vò đầu bứt tai. Trời ơi! Cái gã đê tiện đó, còn gì xấu hổ hơn không đây?
Lục tung giường tìm điện thoại nhưng không thấy gì hết, Từ như muốn nổi khùng, ôi ngày chủ nhật của tôi. Tức quá! Nhắm mắt thở dài, Từ nghĩ tới tối hôm qua, tối qua vẫn dùng điện thoại soi đèn đi mà, giờ đâu rồi? Hả? Có khi nào nó rơi trên đường quay về nhà không? Vậy thì mất rồi còn gì nữa!
- Trời ơi! Sao tôi đen đủi vậy nè, tốt bụng không phải chỗ làm gì không biết.
Nhìn lại căn phòng, bãi chiến trường, trại tị nạn hay là một cái chuồng nuôi gia súc, nếu có mẹ ở đây, chắc Từ không biết phải lánh đi đâu tránh nạn, mẹ ngăn nắp lắm, rèn cho Từ tính đó từ bé, vậy mà từ ngày chuyển vào Sài Gòn làm, không mấy khi phòng cô nàng gọn gàng. Không! Mình cũng gọn gàng mà, chỉ là do mình bận quá thôi! - Từ tự phân trần với chính mình để không có lỗi với mẹ. “Mất điện thoại, thôi thì dọn nhà đi vậy, chứ ngồi im, chắc mình nổi điên lên mất!” Từ lầm bầm…
Nhạc mở lên ầm ỹ, cô nàng này là vậy làm việc nhà thì cứ phải có một ít nhạc nhẽo để có hứng hơn và để không thấy mệt. Âm thanh vang sang căn nhà đối diện, phá tan đi cái không gian yên tĩnh mà anh chàng đang thưởng thức, những bản nhạc nhẹ nhàng mà cả tuần này anh mới được thưởng thức, nhếch mép cười nửa miệng, anh ta đưa tay tắt nhạc của mình. “Đàn ông mà, galang đi vậy!” hắn lầm bầm. Xong, hắn đi đóng các cửa kính trong nhà, dù sao thì những bản nhạc cô nàng bên đó nghe bass cao quá, không hợp với hắn.
Hắn ngả lưng xuống ghế tựa, đung đưa mình, hắn cũng nhiều chiêu để đối phó, hắn đeo headphone nghe nhạc trong điện thoại, vẫn là những bản nhạc du dương nhẹ nhàng- “âm nhạc phải như thế này chứ, ai lại hỗn tạp như thế kia???”
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”
Quái lạ thật, điện thoại mình đang nghe nhạc mà, vậy chuông reo từ đâu? Gã tháo headphone nhìn lại điện thoại mình một lần nữa. Rõ ràng trong máy gã vẫn là bản Love story ngọt ngào đây mà, đâu ai gọi lão?
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”
Chuông vẫn reo, từ góc nhà, ánh đèn điện thoại sáng nhấp nháy, điện thoại của hắn vẫn trong tay mà, vậy thì của ai?
Rồi hắn nhớ ra, tối qua có một thám tử vào nhà hắn, vậy có lí nào là của cô nàng không nhỉ? Có thể lắm, vì cả tuần nay, không ai vào nhà hắn, còn từ hôm qua đến giờ hắn chỉ ngủ thôi. Nghĩ thế, hắn bước sang nhà cô nàng, tiếng nhạc ầm ỹ vang ra như một quán Bar “cô này quậy thật”, gã nghĩ trong đầu.
Bước sang tới cửa, hắn thấy một anh chàng đang đứng trước cửa nhà, tay gõ cửa, tay cầm điện thoại
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”.
Điệu nhạc lại vang lên réo rắt, hắn đưa máy lên- “my love calling” hình ảnh đúng là anh chàng trước cửa, gã còn chưa biết làm gì với đôi mắt đầy ngạc nhiên lẫn những dấu chấm hỏi trong cái nhìn đó thì cô nàng bước ra. Tóc ướt, đồ ngủ mới thay - dọn nhà xong, nóng quá nên Từ đi tắm. Nghe tiếng chuông điện thoại, Từ chạy ra phía hắn mà chưa để ý tới người yêu mình đang đứng ngay ngoài cửa.
- Thì ra nó ở bên nhà anh à?
- Tối qua…
- Đủ chưa? Hưng hét lên làm Từ giật mình. Em nhìn lại mình đi, thân mật quá nhỉ? Điện thoại của em tại sao lại ở bên nhà anh ta? Tối qua em làm gì bên đó?
Tức giận vì sự la lối của Hưng trước mặt người lạ, Từ trả lời lạnh lùng:
- Em nghĩ em không phải là con gái anh.
- Anh ta là ai? Hưng tức giận đỏ mặt.
- Tôi…
- Anh không phải trả lời! Từ và Hưng đồng thanh.
Hưng nắm tay Từ định kéo vào trong nhà nhưng Từ giật mạnh tay mình ra “Em nghĩ anh và em kết thúc được rồi, anh làm em cảm thấy mệt mỏi, tính cách anh và em không hợp nhau, em muốn chia tay”.
- Vì hắn ta phải không? Vì thằng khốn này phải không?
- Không vì người thứ 3 nào cả, vì chính anh, vì chính em. Vì quan điểm sống của chúng ta không hợp nhau, em không thể dung hòa mọi thứ theo anh, cũng như anh không chấp nhận thay đổi vì em, thế thì có được gì không? Hôn nhân là điều không thể xảy ra, và anh nên để chúng ta có hạnh phúc mới. Anh về đi. Em xin lỗi.
Nói rồi Từ bước vào trong nhà, để lại Hưng và chiếc điện thoại vẫn đang trong tay tên hàng xóm lập dị. Tiếng cánh cửa đóng sập lại “rầm”, gã đưa mắt nhìn Hưng, khuôn mặt anh ta đỏ gay gắt, nghĩ mình không nên đứng đó, hắn quay lưng đi về nhà, bất ngờ Hưng quay xe vòng lại, chặn đường đi của gã và nói: “Anh nói lại với cô ấy, sẽ có ngày cô ấy phải hối hận vì hành động của mình”. Hắn đáp lại, mặt lạnh tanh “Anh về cẩn thận nhé!”
Từ nhìn theo chiếc xe của Hưng, cô ngồi thụp xuống giường, lấy khăn lau đầu, bất chợt nước mắt lăn dài, chia tay anh – chia tay người luôn quan tâm cô giữa Sài Gòn cô quạnh, chia tay người luôn nhắn tin chúc ngủ ngon, chia tay một bờ vai, chia tay một đôi tay ấm áp, chia tay một người mà cô luôn cảm thấy an tâm, thấy cần khi mệt mỏi, chia tay những giận hờn, chia tay cả yêu thương, dù bây giờ áp lực công việc đẩy hai người ra xa nhau nhưng không thể nói cô đã từng yêu anh. Chỉ là bây giờ, con tim không còn đủ cảm thấy nồng nàn, nỗi nhớ không còn đủ khắc khoải, vòng tay không còn đủ ấm áp và tâm trí thì không còn nghĩ về anh. Chấp nhận đẩy anh ra khỏi cuộc đời cũng làm cho Từ thấy nuối tiếc, sẽ không ai đón đưa, sẽ không ai chăm sóc, không ai quan tâm, không ai trách móc, không ai chiều chuộng. Như một đứa trẻ làm mất đi món đồ chơi thân thiết. Có cái gì đó nhen lên tê tái trong lòng, cũng đau, cũng buồn, nhưng tiếp tục sẽ chỉ làm cả hai căng thẳng, gặp gỡ chỉ toàn cãi vã, giận hờn, rồi sớm muộn những thứ thuốc độc đó cũng giết chết tình yêu của 2 người thôi.
Từ thấy bờ vai mình rung lên, giữa những âm thanh lên xuống của nhạc, của trống và nhạc vẫn vang lên tiếng tiếng nấc nghẹn ngào, lồng ngực bỗng dưng đau thắt, Từ thấy hơi thở của mình như nghẽn lại, ngẩng đầu lên nhìn lên hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh thì Từ như muốn ngắt hơi thở khi nhìn sang phía nhà bên thì gã đang nhìn sang Từ một cách chăm chú. Giật mình xen lẫn tức tối, Từ đẩy cửa đi xuống cầu thang, xô cửa cổng đi thẳng sang nhà gã hàng xóm khó chịu, vừa sang tới nơi cửa cũng mở sẵn, Từ bước vào nhà nói như muốn hét lên:
- Anh bỏ cái kiểu rình mò người khác đó đi!
- Tôi? Rình mò?
- Cứ nhìn chằm chằm sang nhà tôi thì gọi là gì?
- Bàn làm việc đặt bên cửa sổ, tôi làm việc trên bàn của tôi, tôi không thể làm việc ở nơi không có ánh sáng và không có bàn. Cô có quyền thể hiện cảm xúc của mình trong phòng cô thì tôi cũng có quyền làm việc trong phòng mình. Cầm điện thoại và đi về đi.
- Nhà thế này thiếu gì chỗ cho anh làm việc? Vị trí làm việc của anh làm tôi khó chịu.
- Vị trí phòng ngủ của cô cũng làm tôi khó chịu. Nhà cô cũng đâu thiếu chỗ cho cô đặt giường ngủ. Khi muốn nói ai cái gì, điều chỉnh ai như thế nào thì nên nhìn lại xem mình như thế nào đã. Bây giờ thì cô ra khỏi nhà tôi được chưa?
- Đồ thô lỗ! Từ nói rồi giật điện thoại mình trên tay gã, biết mình vô lý, Từ không thể làm gì hơn là lấy điện thoại và về nhà.
- Cô nên ổn định tinh thần của chính mình đi, tôi không muốn gây chuyện với người người đang buồn về tình cảm. Chào cô!
Trở về nhà, Từ thấy lòng mình nặng trịch, bất chợt trời đổ mưa, “Ừ! Mùa mưa bắt đầu rồi mà”, Từ tự nhủ trong lòng. Lâu lắm rồi Từ mới bâng khuâng trong cảm xúc như thế, từ ngày Từ chuyển công tác vào Sài Gòn, chuyển sang phòng dự án của công ty, Từ vào nam để quên đi bao nỗi buồn ở ngoài bắc, nơi mà mối tình đầu tan vỡ, nơi Từ thấy tình bạn thân trở thành điều giả dối. Từ chỉ thương mẹ, mẹ biết Từ buồn, biết Từ muốn gạt bỏ quá khứ nên để Từ đi. Từ đã yêu anh nhiều lắm, yêu hơn tất cả những gì mình có, Từ kể mọi thứ về anh với người bạn mà Từ cho là thân thiết nhất, tình đầu, yêu đắm say, yêu đích thực, ngọt ngào, lãng mạn, không toan tính, không nghĩ ngợi, chỉ biết yêu là yêu thế thôi. Từ trao tấm lòng mình cho anh, chỉ luôn cầu mong cho anh hạnh phúc, cầu mong anh bình an. Chẳng bao giờ Từ hồ nghi anh, tin vào anh một cách tuyệt đối, tin một cách ngu ngốc để rôi đau đớn nhận ra 2 người mình thương yêu nhất lừa dối mình suốt một thời gian dài. Từ không còn là cô gái với những bậc cảm xúc của tâm hồn nữa, cô đóng băng tất cả, xua đuổi nỗi buồn và những nối chán chường ra khỏi đầu óc, cô không cho phép chính mình yếu đuối, không còn nước mắt, cười ngay cả khi đau khổ. Cô thấy tâm hồn mình như một cục đất sét phơi nắng, phơi gió cho khô cứng, rồi đứng trân trân thách thức mình với tất cả, cuộc sống của Từ chỉ là công việc, là sự nghiệp, là Hưng – người mà cô chấp nhận yêu để khỏa lấp cái cô quạnh nơi cô không có ai bên mình.
Mưa! Cục đất tâm hồn của Từ nhũn ra, ướt nhoẹt. Cảm giác như nỗi buồn đang chảy lênh láng, giống như căn nhà ẩm thấp gặp trời mưa lũ, có lẽ Từ cũng đang như căn nhà ấy, cái cột chống đỡ giờ không còn nữa nên bây giờ tất cả đổ sập xuống, chẳng còn sức chống đỡ hay là không còn muốn chống đỡ? Từ không biết nữa, Từ bỗng nhớ lời nói của một người bạn “Còn vỡ là còn thấy mình sống” thế là ít ra Từ vẫn sống, sống thật chứ không đơn thuần là tồn tại.
Buổi sáng, Từ tới công ty với một tâm trạng không hề thoải mái, mắt hơi thâm quầng, nụ cười gượng gạo với đồng nghiệp, hôm nay phòng dự án sẽ đưa kế hoạch cho khách hàng, Từ và một số đồng nghiệp khác sẽ đưa ra ý tưởng của mình.
- Ổn chứ? Hôm nay trông em hơi mệt thì phải? Anh trưởng phòng hỏi thăm khi Từ bước qua bàn làm việc.
- Em ổn! Chỉ là hôm qua thức khuya thôi ạ!
- Cố gắng lên, ở chi nhánh ngoài em được đánh giá cao, anh muốn xem năng lực của em như thế nào? Đây là cơ hội cho em thử sức mình đấy.
- Em biết ạ! Bắt đầu được chưa anh?
- Rồi! Cố lên lính mới!
Khách hàng hôm nay của công ty Từ là một chủ đầu tư lớn, anh ta đang đi tìm kiếm một dự án cho kế hoạch mở rộng kinh doanh, Từ nghe trưởng phòng nói hợp đồng lần này của anh ta sẽ rất quan trọng đối với công ty, điều đó tạo sức ép cho cả phòng và cho những người được phân công xây dựng dự án, trong đó có Từ.
Khuôn mặt của mọi người đều căng thẳng, Từ cũng thấy hồi hộp nhưng không run lắm, cô không quá kì vọng vào dự án mình xây dựng, cũng không có ý định bon chen hay khẳng định mình, dự án mà cô xây dựng lần này chỉ là cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình. Đang thở dài vì những suy nghĩ của tối qua, ngước mắt lên Từ giật mình khi thấy người chủ đầu tư chính là gã hàng xóm khó chịu. Từ đưa mắt mình nhìn ra chỗ khác, như muốn tránh mặt, anh chàng kia cũng nhận ra cô hàng xóm ngang ngạnh của mình, hắn không tỏ thái độ gì, khuôn mặt nghiêm túc của kẻ trong công việc, một vài âm thanh xì xào vang lên trong phòng họp nhanh chóng được ổn định lại khi trưởng phòng lên tiếng:
- Chúng ta bắt đầu thôi! Xin giới thiệu với các bạn đây là Minh Hoàng, giám đốc đầu tư của tập đoàn Thiên Minh, hôm nay anh ấy có mặt ở đây để lựa chọn một trong các ý tưởng của các bạn, nếu thấy khả quan anh ấy sẽ đầu tư vào dự án đó. Để không làm mất thời gian, tôi xin phép được bắt đầu cuộc họp. Mời cô Nga lên thuyết minh về ý tưởng của mình.
Từ ngồi ở dưới lắng nghe ý tưởng của đồng nghiệp, vẫn là những dự án bỏ tiền cho các khu vui chơi. Cũng phải, bây giờ phát triển kinh tế và muốn kiếm lợi nhuận cao thì tất nhiên phải đầu tư vào dịch vụ, con người ta càng ngày càng có nhu cầu cao về việc giải trí. Từ nhìn lại tài liệu của mình, rồi nhìn lên gã hàng xóm, ánh mắt gã tập trung cao độ, khuôn mặt nghiêm nghị và có thần thái, “Hẳn là gã phải giỏi lắm! Trẻ vậy mà đã là giám đốc đầu tư và có quyền lựa chọn dự án cho công ty thì không tồi chút nào rồi” – Từ thầm nghĩ.
- Tôi rất vui vì cô đã mang lại một ý tưởng kinh doanh có thể thu lợi nhuận cao trong giai đoạn hiện nay như thế. Chúng tôi sẽ cân nhắc xem có lựa chọn đầu tư vào lĩnh vực giải trí nữa hay không khi trong địa bàn thành phố có nhiều địa điểm vui chơi như thế. Xin mời người tiếp theo.
Những người tiếp theo trong đội dự án đã lên hết, nhưng ánh mắt và thái độ của hắn ta cũng không thay đổi, vẫn là những lời cảm ơn và sự cân nhắc về vấn đề có đầu tư hay không? Đến lượt Từ, cô cảm thấy mình như đi vào ngõ cụt, không nặng nề vì cô không hy vọng sẽ thành công, hơn nữa những ý tưởng hay ho đều bị bỏ lửng như thế thì không biết ý tưởng của cô sẽ như thế nào?
- Tôi có ý tưởng xây dựng khu chung cư cho những người có thu nhập thấp và sinh viên.
Những lời bàn tán xì xào vang lên trong phòng, Từ hít thở sâu và tiếp lời:
- Và mở hệ thống hàng ăn mang hương vị miền Bắc trong địa bàn thành phố.
- Mời cô tiếp tục – Gã hàng xóm nhìn vào tập tài liệu của Từ chuẩn bị đang đặt trên bàn gã và nói.
- Tôi nhận thây, chất lượng cuộc sống của phần lớn công nhân tại các khu công nghiệp và các em sinh viên tại thành phố Hồ Chí Minh rất khó khăn trong việc tìm kiếm nơi ở. Hoặc có tìm được nhà trọ cũng bị o ép về mặt giá cả và không đảm bảo về chất lượng.
- Cô dự định như thế nào?
- Chung cư sẽ không phải xây dựng cầu kỳ về kiến trúc như các chung cư cao cấp khác, về mặt hình thức cũng không cần đòi hỏi quá cao, diện tích phòng chỉ cần đủ cho 4 người sinh hoạt với 2 phòng ngủ, 1 phòng tắm, 1 phòng khách, và 1 gian bếp nhỏ là đủ cho sinh hoạt hàng ngày.
- Theo cô 1 phòng có diện tích bao nhiêu thì đủ?
- Tôi cho rằng chỉ cần 30m2 là đủ cho sinh hoạt của công nhân hoặc sinh viên.
- Cô nghĩ thế nào về địa điểm?
- Hiện nay chủ trương của thành phố là giảm tải dân cư trong nội thành, đưa các trường đại học về vành đai thành phố, anh có thể lựa chọn Quận 7, Thủ Đức hoặc Quận 9.
- Còn về công nhân?
- Vì các khu công nghiệp đều nằm ở các quận ngoại thành nên việc xây dựng chung cư ở đó cũng thuận tiện thưa anh.
- Cô cho tôi biết về mức độ cạnh tranh so với giá phòng trọ của người dân?
- Theo tôi biết, giá phòng trọ giao động trong khoảng 350-400 trong khu vực nội thành. Nếu cho thuê với giá đó nhưng lại được sống trong căn hộ có chất lượng hơn và tiền điện nước tinh theo giá nhà nước mọi người sẽ chọn phương án có lợi hơn cho mình. Đối với một số khu công nghiệp có lo chỗ ở cho công nhân, chúng ta có thể kí hợp đồng với họ về vấn đề chỗ ở. Về vấn đề vệ sinh nhà ở và bảo quản nhà ở chúng ta sẽ đưa ra nội quy và gắn nó vào hợp đồng thuê nhà. Nếu khi có người kết thúc hợp đồng sẽ có bộ phận đi kiểm tra lại tình trạng phòng hoặc nhà đã thuê, có sai phạm sẽ phải bồi thường cho chủ chung cư.
- Còn về hệ thống hàng ăn Bắc?
- Chúng ta có thể lựa chọn địa điểm ở ngay chung cư để bán và phục vụ cho chính người thuê nhà. Phần lớn công nhân đi làm là người dân từ miền Bắc vào nam sinh sống nên nhu cầu ăn món ăn quê nhà sẽ rất cao.
- Ý tưởng độc đáo. Tôi sẽ cho câu trả lời trong 2 ngày nữa, rất cám ơn sự cộng tác từ các bạn.
Trưởng phòng và ban lãnh đạo công ty đi bắt tay chào những người bên đối tác, Từ và các bạn đồng nghiệp đứng bên phía bàn làm việc cúi chào khách hàng. Khi gã hàng xóm đi qua Từ, gã nán lại nhìn thẳng vào Từ và nói:
- Cô làm tôi ngạc nhiên đấy!
- Cám ơn anh!
Gã bước ra khỏi phòng họp, nhanh chóng ra xe về lại công ty, Từ nhìn theo ta mỉm cười. “Uh. Hóa ra hắn cũng không đến mức như mình nghĩ!”
Buổi tối, phòng Từ đi hát karaoke vì đã hoàn thành buổi báo cáo dù không biết kết quả như thế nào. Từ trở về nhà, mệt nhoài vì hát và nhảy cùng đồng nghiệp, đặt chân xuống cửa nhà, Từ nhìn sang hàng xóm, sáng đèn, căn phòng có cửa sổ chính đáng ghét nhìn sang phòng ngủ của cô cũng đang sáng. “ Ôi! Anh giám đốc mẫu mực” Từ tự cười thầm, cho tay vào túi lấy chìa khóa nhà, Từ giật mình. Chìa khóa nhà và chìa khóa xe không có trong túi xách, định hình lại một lúc Từ nhớ ra hôm nay đi xe cùng chị Hương, nên toàn bộ chìa khóa đang để trong tủ ở phòng làm việc. Giơ tay lên nhìn đồng hồ 11 giờ đêm rồi, đầu óc hơi choáng váng vì nâng ly chúc mừng cùng mọi người, Từ thấy người nôn nao khó chịu. Ngồi phịch xuống thềm nhà, cô nàng không biết sẽ làm gì. Bỗng thấy buồn, nếu bình thường như thế này, Từ sẽ sẵn sàng gọi cho Hưng tới chở cô vòng lại công ty lấy chìa khóa, mở điện thoại, số máy của Hưng vẫn còn đó, nhưng Từ không bấm Call được, giằn lòng mình không cho bàn tay làm việc ngu ngốc đó, cô không thể tiếp tục sở hữu Hưng như một thói quen. Cần trả anh về tự do để anh tìm hạnh phúc cho chính mình, Từ không thể cứ ích kỷ lấp anh vào những chỗ trống trong tâm trạng mình, làm như thế là bất công. Từ tự hiểu chính mình và những điều đó hơn ai hết. Bất chợt, nước mắt rơi xuống, một giọt rơi vào màn hình điện thoại. Gấp máy cho vào túi xách, Từ tìm vội vàng túi khăn giấy nhưng không sao tìm ra, nước mắt cự vội vàng gấp gáp ùa ra khỏi khóe mắt, đôi vai Từ run lên và tức tưởi, cổ họng nghẹn đắng lại, Từ lấy tay quẹt ngang mắt mình. Từ phía xa, Hoàng lững thững đi bộ về, anh đứng lại nơi gốc cây si đầu ngõ nhìn về phía Từ, anh thở dài. Khung cảnh này, quen quá. Người con gái anh yêu cũng bao lần khóc như thế khi anh quay lưng đi. Trong tim cô ấy không có hình ảnh của anh, chỉ xem anh như một điểm tựa, xem anh như một bờ vai cho cô mỗi lần cô đau khổ. Hoàng thấy buồn và thấy Từ tội nghiệp. Ngày ấy Như còn có anh, cho tới khi Như lập gia đình, lần cuối cùng đi cùng anh trước ngày cưới, Như ôm anh thật chặt như một lời cảm ơn, còn anh mỉm cười ra đi, quay lưng lại với tình cảm và lao đầu vào công việc. Có cái gì đó kéo anh đi về phía Từ, một sự đồng cảm, một sự lo lắng và thương xót, quay lại hàng tạp hóa sắp đóng cửa và mua một chai trà xanh lạnh, anh bước chậm về phía Từ, ngồi xuống bên cạnh và hỏi:
- Cô khóc đấy à?
- Hả? Từ giật nẩy mình theo đứng bật dậy theo phản xạ nhưng Hoàng nhanh tay hơn, kéo Từ ngồi lại như cũ rồi đưa chai nước cho cô, anh diễu cợt:
- Tôi không có hứng thú khi người phụ nữ có mùi men! Rồi Hoàng cười lên sằng sặc.
Từ đưa đôi mắt còn ướt của mình liếc nhìn ngang sang Hoàng, phong cách thể thao với quần gió và áo phông rồi mở nắp chai tu một hơi dài nước cho át đi cái khát thé nơi cổ họng vì bia
- Tôi tự hỏi không biết cô có phải con gái không nữa?
- Thế anh nghĩ tôi là con gì?
- Tối rồi cô không vào nhà đi?
- Tôi để chìa khóa trên công ty rồi!
- Vậy cô định ngủ ở ngoài mái hiên hả?
- Không! Tôi tính sang nhà anh ngủ nhờ! Tiện thể xem phòng tôi được ngắm nhìn từ phòng anh sẽ như thế nào?
- Nếu cô cảm thấy mình đủ gan dạ?
- Anh nghĩ tôi có đủ gan dạ không?
- Phải thử đã! Chờ tôi một lát!
Nói rồi Hoàng vỗ vai Từ một cái như trời giáng, cô nàng quỵ người xuống, chưa kịp hiểu đầu đuôi gì thì anh chàng mang ra một chiếc moto phân khối lớn, đóng cửa, đội mũ bảo hiểm, anh chàng vẫy tay ra hiệu cho Từ, Từ cười mỉm rồi đứng dậy bước về phía chiếc xe, lấy mũ từ tay Hoàng, cô nàng leo lên xe rồi nhủ thầm vào tai hắn: “Ra tới đường anh hãy ga mạnh tay nhé, nhà bên kia có cụ Ba bị bệnh khó ngủ. Muộn rồi!” Hoàng đưa tay ra dấu đồng ý, anh nhẹ tay ga cho tới khi ra tới đường lớn, bất chợt anh ta xiết tay ga, vào số và vút đi, Từ ngồi sau túm chặt tay mình vào áo Hoàng, trong tiếng gió cô nghe giọng Hoàng lào xào: “Không đủ gan dạ để ôm tôi sao?” Rồi chưa kịp để giọng cười của Hoàng kịp chấm dứt Từ vòng hai tay ra trước ôm chặt tên hàng xóm và nói “Anh nghĩ tôi nhát gan tới vậy sao?”
- Cô khá đấy, ôm cho chặt vào!
Hoàng xiết tay ga mạnh hơn, đường xa lộ thoáng và thưa người, gió thổi ào ào qua tai nghe lên như tiếng rít từng hồi, lâu rồi Từ mới thấy thoải mái như thế, sợi dây cột tóc không còn đủ sức níu lại sự mạnh mẽ của gió táp ngược chiều tuột ra khỏi tóc, đó là sợi dây của người yêu cũ, Từ không níu lại, đến lúc kết thúc rồi, đau khổ, nước mắt, những vết thương âm ỉ, sự rơi rớt của tâm hồn…
Hoàng dừng xe bên một quán café khá đẹp, bước xuống xe tóc Từ đã đan vào nhau rối tung, Hoàng bật cười nhăn nhở rồi dùng tay giúp Từ gỡ những lọn tóc phía sau. “Cám ơn!” Từ kéo dài.
- Lời cám ơn khó nghe nhất từ trước tới giờ!
Từ đập tay vào đôi vai rắn chắc của Hoàng, anh chàng khoác tay sang vai Từ kéo cô nàng vào trong quán. Từ định nhích ra thì anh ta lại giở cách nói giễu cợt: “Cô nhát gan quá!”
Không chịu thua, Từ ôm tay ngang eo Hoàng rồi nghến chân thủ thỉ vào tai anh:
- Anh nghĩ tôi nhát gan tới vậy sao? Rồi cười mỉa mai.
- Vào trong chứ?
- Chẳng lẽ mất công chạy như ma đuổi đến đây rồi lại mất công quay về?
- Một bàn 2 người. Chỗ kín. Hoàng nhìn về phía người phục vụ rồi ra dấu.
- Anh thường xuyên đi như thế này không? Từ hỏi khi vừa ngồi xuống ghế.
- Thường xuyên! Đây là thú vui của tôi mà!
- Cùng với nhiều cô gái?
- Không! Đây là lần đầu tiên tôi đi cùng phụ nữ tới đây, vào giờ này?
Từ cười ngặt nghẽo xen lẫn mỉa mai: Anh nghĩ tôi tin anh sao? Đàn ông các anh…
- Hôm nay anh tới cùng bạn gái nha! Chuyện lạ! Anh chàng phục vụ lên tiếng cắt ngang câu nói của Từ.
- Cô này tự nguyện theo thôi! Anh mới bắt cóc được! Cho anh một ly Royal Salute 21.
- Còn chị thì sao ạ?
- Cho chị một nước trái cây!
- Cô nhát gan quá đấy!
- Tôi không nhát gan, chỉ là tôi cần tỉnh táo cho công việc ngày mai. Nói rồi Từ quay sang nhìn người phục vụ bàn và nói: “Cám ơn em!”
Ánh đèn mờ, tiếng nhạc du dương, Từ ngồi lặng im nhìn về phía ánh đèn lấp lánh trên cầu, lặng yên thật. “Đêm bao giờ cũng thật thoải mái!” Từ nói khẽ.
- Tại sao anh hay đến đây một mình?
- Để nhìn cây cầu mà cô đang nhìn!
- Sao anh biết tôi nhìn cây cầu?
- Vì ngồi ở đó chỉ có thể nhìn thấy nó. Cây cầu đó có ý nghĩa với tôi. Một mối tình đơn phương, chấp nhận nhìn người mình yêu đi lấy chồng. Người đi rồi, tình tan rồi mà cầu vẫn còn đó. Cũng như cuộc sống thôi, chuyện buồn hay đau thương gì rồi cũng qua. Ai thèm quan tâm có bao nhiêu người từng chia tay trên cầu để tắt bớt ánh đèn đi, để cây cầu đừng lộng lẫy nữa. Chỉ có những người ngu ngốc mới ôm ấp cây cầu để đau khổ vì những thứ mãi không thuộc về mình. Người ta vẫn trang trí cây cầu thật đẹp, bảo vệ nó không hư hỏng theo thời gian, tôi thấy tâm hồn mình cũng phải được đối xử như cây cầu đó, thất bại hay đau đớn cũng phải bảo vệ tâm hồn mình, đừng để nó vỡ thành từng mảnh, rồi rơi rớt trên đường đi.
Từ bật cười, cô nhìn thấy có cái gì của mình trong đó, cô tự đập tan tâm hồn mình thành nhiều mảnh, và làm rơi vô số những mảnh tâm hồn, rồi lạc lõng, rồi mất cân bằng khi không còn tìm thấy chúng.
- Nâng ly chứ? Từ nhìn Hoàng và hỏi.
- Vì cái gì?
- Vì cây cầu! Và vì lát nữa tôi phải nhờ vả cái phòng ngủ của anh!
- Cô không sợ?
- Để xem anh làm gì nổi tôi?
- Nâng ly! Vì cây cầu, và vì tôi không biết cô có phải là con gái hay không nữa?
2h sáng, Hoàng lái xe đưa Từ về nhà, vừa đặt lưng xuống ghế Sopha Từ đã thiếp đi, đưa xe và đóng cửa nhà, Hoàng quay vào nhìn cô hàng xóm rồi lắc đầu cười. Lấy khăn ướt lau mặt giúp cô nàng tẩy trang xong, anh tháo giầy và bế Từ lên phòng ngủ, đắp chăn cho Từ, anh mang áo khoác xuống phòng khách ngủ trên ghế Sopha.
8h sáng, những ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính rọi vào mắt Từ, giường nệm êm quá, lại thoang thoảng mùi hương dễ chịu, Từ mở mắt, đầu còn hơi ong ong vì những ly bia tối qua. Mở mắt ra, căn phòng ngủ màu trắng của Từ được nhìn từ phía bên này thật đáng yêu làm sao? Bức ảnh Từ chụp cùng đại gia đình được phóng to treo ở giữa nhà nhìn từ bên này sang rõ mồn một. Với tay sang lấy điện thoại Từ chạm tay vào một mảnh giấy:
“ Dậy trễ rồi phải không? Cô luôn ngủ nướng mà! Công ty tôi quyết định đầu tư vào dự án của cô, vì thế hôm nay tôi gọi điện tới phòng làm việc và nói sẽ gặp cô để trao đổi, cô có thể ở lại đó cho tới khi tôi mang chìa khóa nhà và xe cô về nhà. Bữa sáng đang đặt dưới nhà bếp, ăn xong dọn dẹp gọn gàng cho tôi nghe chưa? Và vì tôi đã nói với trưởng phòng cô sẽ trao đổi trực tiếp với cô sáng nay nhưng cô lại đang ngủ ngon lành trong nhà tôi nên tối nay tôi sẽ phải gặp riêng cô đấy. Từ nay khi nào buồn sang tìm tôi, tôi sẽ đưa cô đi tìm lại những mảnh tâm hồn. Còn bây giờ thì dậy ăn sáng đi! Tôi không biết cô có phải là con gái không nữa?”
Từ bật cười, cô lấy cây bút viết thêm dòng chữ “Thế anh nghĩ tôi là con gì?” rồi bước xuống nhà bếp.Ừ! Vứt bỏ những đau thương và đi tìm những mảnh tâm hồn đã đánh rơi, cô tin sẽ có người giúp cô hàn gắn lại. Nắng chiếu qua căn nhà, mọi vật bỗng trở nên lung linh, câu nói của Hoàng vang lên trong đầu Từ:
“ Chỉ có những người ngu ngốc mới ôm ấp cây cầu để đau khổ vì những thứ mãi không thuộc về mình. Người ta vẫn trang trí cây cầu thật đẹp, bảo vệ nó không hư hỏng theo thời gian, tôi thấy tâm hồn mình cũng phải được đối xử như cây cầu đó, thất bại hay đau đớn cũng phải bảo vệ tâm hồn mình, đừng để nó vỡ thành từng mảnh, rồi rơi rớt trên đường đi.”
Đọc truyện tình yêu hot: Vương mảnh hồn , đọc truyện tình yêu để chia sẻ và cảm nhận. đọc truyện tình yêu hot là gồm những câu chuyện tình yêu với nhiều màu sắc trạng thái trong cuộc sống.
Đọc tiểu thuyết tình yêu ngôn tình hay truyện tình cảm 18+ hot 9x
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét